Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

[Ninja] Shara cách hack đi hang không bị diss

tải hack avatar
Dùng thủ thuật phân thân và chỉ được hack auto farm phân thân ở 1 khu.

Ví Dụ: phân thân ở haruna khu 30 thì phải đi hang luôn ở haruna khu 30.
Khi vào hang không Hack xu lượng được có nhóm, có nhóm là bị diss.
Nếu kéo bạn bè thì đưa bạn bè làm key cho nó mở hang, xong mình thoát pt ra rồi vào hang là không bị diss.

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Thủ thuật bắn Chicky cực chuẩn trong game Army 2

tải hack avatar
Bắn siêu thấp!

Để bắt đầu việc sử dụng nhân vật tải hack mobi army chicky ta cần luyện tập thành thạo kỹ thuật này.
Khi đối phương ở vị trí ngang bằng với mình, hãy chỉnh góc 5 và bắn
- Đối phương ở vị trí cách 1 cm: hack auto farm thanh lực 1 full, thanh lực 2 nhấp thật nhẹ, nhẹ nhất có thể
- Đối phương ở vị trí gần hơn 1 cm: thanh lực 2 nhấp nhẹ, thanh lực 1 điều chỉnh tùy theo vị trí của đối phương
- Đối phương ở vị trí xa hơn 1cm: thanh lực 1 full, thanh lực 2: ta cần ước lượng xem vật ở vị nào, cần lực trứng là bao nhiêu. Hãy vào phần luyện tập để tập luyện nhé!
Bắn câu cong!
- Đối phương đang ở rất gần, khoảng 0.2 cm: góc 45, thanh lực một-nhấp nhẹ, thanh lực hai-20%
- Đối phương ở 1 khoảng cách tương đối, nhưng ta bị vướng chướng ngại vật ko thể bắn thẳng được: góc 20-30, thanh lực một-25%, thanh lực hai-70% (cần điều chỉnh nho nhỏ theo vị trí đối phương). Kỹ thuật này ko đơn giản, cần phải có kinh nghiệm mới thực hiện được
Bắn siêu cao!
Siêu cao trứng:
Ta cần xác định khoảng cách,1 góc bắn thì trứng của ta sẽ đi đến đâu. 1 góc sc trứng của chicky bằng khoảng gần 1/2 góc sc của gunner. 2 độ trên màn hình sẽ bằng 1 gócdichuyển của trứng. Ví dụ ta bắn 86 độ hoặc 85 độ thì trứng vẫn rơi ở vị trí giống nhau. Nhưng ta bắn 86 và giảm2 độ thành 84 thì trứng sẽ dichuyển 1 góc
Quy ước điều chỉnh góc theo gió, tăng góc nếu gió xuôi, giảm nếu gió ngược:
Gió 2x: lệch 1 góc(2 độ)
Gió 3x: lệch 2 góc
Gió 4x: lệch 3 góc
Gió 5x: lệch 4 góc
(đôi khi ko như ý muốn vì có cả góc của gió)
Siêu cao trúng cả trứng và gà:
Chỉ thực hiện ở một số gió nhất định
Gió 1x, ta lại gần đối phương, khoảng cách tầm 0.3 cm, góc 89(từ phải bắn sang trái) hoặc 88(từ trái bắn sang phải), full cả 2 thanh lực
Gió 5x, khoảng cách tầm 1 cm,góc 80(từ phải sang trái) hoặc 78(từ trái sang phải), full2 thanh lực
Có thể trúng cả trứng và gà ở 1 số gió khác, nhưng khả năng là rất thấp.
P/s: Lỡ có đụng hàng close em ko có ý kiến.

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Truyện ngắn - Đi qua những ngày nắng

tải hack avatar
Tác giả: Hứa Hiểu Vy

"Đúng là thứ gì cũng hữu hạn, nhưng mình mong niềm vui trong cậu có thể là vô hạn" hack avatar

day la noi dung footer

Năm nay, tôi học lớp 11, một lớp được gọi là nhàn nhã nhất trong ba năm học phổ thông, hack auto farm  không phải khó khăn, bỡ ngỡ như năm học lớp 10, cũng không phải loay hoay, bận rộn ôn tập như năm lớp 12. Cũng vì lẽ đó mà tôi có rất nhiều thời gian rảnh để làm những gì mình muốn.

Vào học được một tháng, trường tôi tổ chức hội thể thao để chọn ra đội thắng cuộc đại diện cho trường mobi army tham gia hội thể thao do tỉnh tổ chức trong tất cả các môn thể thao, bóng chuyền, bóng rổ, cầu lông...môn nào cũng có. Hôm ấy, tôi háo hức cùng các bạn đi cổ vũ cho đội bóng chuyền nam lớp mình, vì đó là trận chung kết, chỉ cần đánh bại các anh lớp 12 thì lớp tôi sẽ dành chiến thắng chung cuộc. Lâu nay tôi không để ý đến thể thao nên không ngờ thể thao lại hấp dẫn như vậy, hay chỉ có mỗi môn bóng chuyền nhỉ?

Sau gần hai tiếng thi đấu, lớp tôi hòa 2- 2, vậy nên sẽ có một trận quyết định để chọn ra đội thắng cuộc, đặc biệt là, trận đấu này chỉ cần đội nào ghi được 15 điểm trước là đội chiến thắng chứ không cần 25 điểm như bốn trận trước. Không khí trong nhà thi đấu vô cùng căng thẳng. Tôi chăm chú theo dõi từng động tác của cả hai đội, mỗi lần đội các anh ghi được điểm thì tôi cũng giống như bao người khác, cứ giật mình lo lắng sợ đội mình bị thua. Rồi bất ngờ, loa phát thanh vang lên lại vang lên: "Tỉ số bây giờ là 14- 14"

Chỉ cần một điểm nữa thôi, 11d7 cố lên, cố lên. Tôi hòa giọng cùng các bạn khác, la hét inh ỏi. Sau khi một anh lớp 12 phát bóng lần cuối cùng, một bạn nam lớp tôi đỡ được bóng, không cho bóng bị rớt xuống sàn hay bay ra khỏi sân. Khi phát hiện bên sân đối thủ có khoảng trống, bạn đó dùng hết sức để đập bóng qua lưới. Nhưng không may, hàng phòng thủ của các anh quá cao, quả bóng bị dội ngược trở lại. Lớp chúng tôi đồng loạt "ôi" một tiếng. Ngay khi tất cả đều nghĩ lớp tôi sẽ thua thì cậu đã nhanh tay đánh bóng quay trở lại sân, rồi bay người lên cao đập một phát quyết định, các anh đội bạn chưa kịp phản ứng thì trái bóng đã đập xuống sàn rồi nảy ra khỏi sân.

"Tỉ số 15- 14, các bạn lớp 11d7, các bạn đã trở thành đội chiến thắng"

Lớp tôi la lên trong hạnh phúc. Dưới sân, các thành viên còn lại trong đội lần lượt chạy đến ôm lấy cậu. Chính cậu đã tạo nên chiến thắng cho lớp tôi. Còn tôi, vẫn cứ đứng im như tượng nhìn về phía cậu. Kể từ khi cậu mím môi bay lên, dùng sức đập mạnh trái bóng sang sân đội bạn, tim tôi đã như ngừng đập. Một cảm giác khó gọi thành tên xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Biết phải diễn tả thế nào đây nhỉ? Phải chăng tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình?

Cậu tên là Phương Vũ, đầy đủ là Lâm Phương Vũ, chà, cái tên nghe hay thể nhỉ. Phương Vũ được cô giáo sắp xếp ngồi ở cuối lớp, vì cậu khá cao, nên cô sợ các bạn khác sẽ bị lấp tầm nhìn nếu cậu ngồi trên. Cậu không nói gì mà vui vẻ chấp nhận. Tôi ngồi cách cậu ấy ba dãy bàn, lại thêm người đầu lớp, người cuối lớp, thế nên cả nửa học kì trôi qua, chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau một câu nào. Nhưng từ sau ngày hôm ấy, tôi đã có sở thích được "nhìn" cậu ấy mỗi ngày. Đơn giản, chỉ là nhìn từ xa thôi.

Cậu trầm lặng, ít nói, rất ít khi biểu hiện cảm xúc, nhưng có một điều đặc biệt là khá...điển trai. Vậy mà sao lâu nay tôi không để ý nhỉ? Đấy là theo tôi nhận xét, chứ chẳng biết có phải sự thật hay không, vì khi đã thích một người, thì tất nhiên trong mắt mình người ấy điều gì cũng tốt mà.

- Nói như vậy...có nghĩa là chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu đã thích Phương Vũ à?

Sau khi nghe tôi tâm sự, Liên tròn mắt hỏi tôi. Tôi đau khổ gật đầu. Thì vốn dĩ tôi đâu muốn như vậy, đối với tôi tình yêu sét đánh thật điên rồ.

Liên tỏ vẻ suy nghĩ:

- Vậy cậu tính sao đây?

- Mình không biết nữa- Tôi lắc đầu.

- Hay là cậu cứ nói thẳng ra với Vũ đi- Liên đề nghị

Tôi rụt cổ lại:

- Mình không dám đâu.

- Chẳng lẽ cậu đợi người ta có người yêu rồi mới dám nói sao?

Tôi chớp mắt, nhìn Liên tỏ vẻ vô tội. Liên thở dài rồi nói:

- Thôi được rồi, nếu cậu không dám thì để mình nói cho.

Nói xong câu đó, Liên hùng hổ đứng dậy. Tội vội vàng kéo nó ngồi xuống:

- Lạy cậu, để mình nghĩ cách nghĩ cách cái đã.

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa lớp một cô gái bước vào, rất tự nhiên đi xuống cuối lớp, và rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Phương Vũ. Tôi vừa "lén" nhìn họ nói chuyện, vừa hỏi Liên:

- Ai thế nhỉ?

- Làm sao mình biết được- Nó trả lời tỉnh bơ. Sau đó còn chua thêm một câu:

- Có khi là bạn gái của cậu ấy cũng nên.

- Vì sao lại thế? Vì sao người mà mình thích lại có bạn gái rồi kia chứ? –Tôi mếu máo.

Liên thở dài:

- Chắc tại số cậu xui xẻo thôi.

- Vậy là mình phải rút lui sao?

- Nói vậy thôi chứ mình cũng không chắc, để điều tra xem sao.

- Điều tra? Tôi mở lớn mắt.

- Tất nhiên- Nàng gật đầu chắc nịch.

Và ngay sáng hôm sau, Liên lôi tôi ra góc trường, lấy trong cặp ra một tờ giấy, nói:

- Mình điều tra xong hết rồi, Phương Vũ tên thật là Lâm Phương Vũ...

- Cái này mà cũng cần điều tra sao? Tôi thất vọng hỏi.

- Im lặng, mình chưa đọc hết mà- Liên gắt lên làm tôi im luôn.

- ...Cha Phương Vũ tên là Lâm Phương Hải, làm trưởng phòng tại công ty TNHH DFT, mẹ cậu ấy là Trương Thanh Hồng, nghề nghiệp: nội trợ. Em gái cậu ấy là Lâm Phương Quỳnh, chính là cô gái mà chúng ta thấy hôm qua...

- Thật à?Tôi la lên.

- Im lặng, sao cậu cứ thích ngắt lời người khác thế hả? Liên nguýt tôi một cái, tôi cũng nguýt lại nhỏ.

- Bạn gái của cậu ấy là, ak, cậu ấy chưa có bạn gái, còn người thầm yêu cậu ấy là...

- Là ai? - Tôi giục, tôi thực sự muốn biết người có cùng đối tượng với mình là ai.

- Là...Thiên Ân.

Thiên Ân, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? A, Thiên Ân chẳng phải là tôi sao. Tôi đập Liên một phát, bực mình nói:

- Cậu dám xỏ xiên mình hả?

Liên nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn ngang bướng nói:

- Thì rõ ràng là cậu thích Phương Vũ, tất nhiên là được đưa vào danh sách này rồi.

Tôi "hứ" một cái rồi giật lấy tờ giấy, vừa gấp lại cẩn thận vừa hỏi:

- Mà sao cậu biết được hay vậy?

Liên vênh mặt lên:

- Mình mà lại. Yên tâm đi, đúng 99,9% đấy nhé!

Cứ một, hai tuần là Phương Vũ cùng đội bóng chuyển của lớp đi lên huyện thi đấu. Tôi cứ thấy tiếc hùi hụi vì không được xem cậu ấy phát bóng, đánh bóng rồi đập bóng. Vì tôi phải đi học mà.

Sau khi biết Phương Vũ chưa có bạn gái, tôi tự cho mình cái quyền được "thích" cậu ấy. Dù vậy nhưng gần một tháng nay, tôi cũng chưa dám nói chuyện với Phương Vũ một lần nào, chỉ biết ngôi từ xa ngắm cậu ấy. Đã vậy còn có lần bị cậu phát hiện, những lúc như thế, tôi chỉ biết quay mặt đi nên không biết cậu phản ứng như thế nào.

Rồi một hôm, tôi thấy Phương Vũ bỏ ra ngoài vào giờ ra chơi khi đám con trai đang bàn tán sôi nổi về trận đấu bóng chuyền trên huyện hôm trước, họ nói đã cố gắng hết sức mà vẫn thua. Tôi cắn môi suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Liên:

- Hình như Phương Vũ buồn về chuyện đội bóng chuyền lớp mình bị thua phải không?

Liên vừa chép lia lịa bài tập của tôi vào vở mình vừa nói:

- Uh, cũng có thể.

Tôi không hỏi gì nữa mà nói:

- Mình ra ngoài một lát.

Tôi phải nói vậy vì sợ Liên không biết, cứ thế nói chuyện một mình như lần trước thì tội nghiệp.

Tôi đi ra ngoài nhưng chẳng biết Phương Vũ đi hướng nào mà tìm, tôi cứ đi lung tung, không ngờ lại thấy Phương Vũ ngồi trên lan can của dãy nhà bên tay phải, vì dãy nhà này toàn là phòng thiết bị nên không mấy ai lui tới. Tôi bước lại gần cậu ấy, vừa đi vừa nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.

- Phương Vũ, cậu ngồi như vậy không sợ ngã sao?

Phương Vũ quay đầu lại, ánh mắt ánh lên tia ngạc nhiên khi nhìn thất tôi, nhưng chỉ sau vài giây, cậu mỉm cười:

- Ngã mà ai không sợ, cậu hỏi thừa quá.

- Sợ mà vì sao cậu còn ngồi?

- Thích.

Cậu ấy trả lời như vậy, làm tôi chẳng biết phải nói thế nào. Nhưng chợt nhớ ra, tôi hỏi:

- Có phải cậu đang buồn chuyện lớp mình bị thua không?

Cậu ấy nhướng mắt nhìn tôi:

- Vì sao cậu hỏi như vậy?

- À...tại vì hôm nay mình thấy cậu khác lắm

- Vậy à? Chắc tại trùng hợp thôi, mình không quan trọng chuyện trường lớp lắm, mình chỉ muốn ra đây hóng gió.

"Không quan trọng chuyện trường lớp mà khi ấy cậu lại cố gắng đỡ bóng à? Nếu khi ấy cậu không làm thế thì mình đâu có thích cậu chứ"- Tôi đau khổ nghĩ thầm, tự dưng lại muốn trách cậu ấy vô tâm quá. Tôi chỉ ước mình được như những nữ chính trong phim thần tượng Đài Loan, không cần nói ra mà nam chính vẫn có thể hiểu được tình cảm của họ. Thế mới biết, phim vẫn chỉ là phim mà thôi.

- Thiên Ân, cậu không sao chứ?

- À, mình không sao- Tôi bối rối vuốt tóc, chắc tôi đứng đơ ra rất lâu nên Phương Vũ mới hỏi vậy. Phương Vũ cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi càng lúng túng hơn. Trong lồng ngực, trái tim đập loạn xạ liên hồi. Tôi vội nói:

- Thôi, sắp đến giờ vào lớp rồi, mình vào lớp trước đây.

Tôi cố bước đi thật nhanh, nếu còn ở đó, tôi không biết mình sẽ nói ra điều gì kinh khủng nữa. Bất chợt, tôi giật thót mình khi nghe thấy tiếng gọi phía sau:

- Thiên Ân...

Tôi quay đầu lại, cố tỏ ra hết sức bình tĩnh:

- Có chuyện gì vậy?

Phương Vũ nhảy khỏi lan can và đi lại gần tôi, mỉm cười:

- Mình hỏi cậu một chuyện được không?

- Uh, cậu hỏi đi.

Phương Vũ có vẻ khó nói, sau một hồi suy nghĩ, cậu ngập ngập ngừng lên tiếng:

- Nếu như cậu giận người yêu mình, thì cậu có mong muốn người yêu mình xin lỗi hay không? Ý mình là, nếu như người kia chịu xin lỗi trước, cậu có chịu tha thứ.

Tôi nghe như sét đánh bên tai, vì tôi đâu ngốc nghếch đến nỗi không hiểu Phương Vũ muốn nói gì. Thì ra...đây mới là lí do làm cậu ấy buồn. Tôi gượng cười, hỏi:

- Có phải bạn gái cậu giận cậu không?

Phương Vũ gật đầu, sau đó nói:

- Cậu có thể chỉ mình phải làm thế nào để cô ấy hết giận mình không?

- Uh, nhưng cậu phải kể cho mình nghe mọi chuyện thế nào đã chứ...

Tôi kể chuyện Phương Vũ đã có bạn gái cho Liên nghe, nó thắc mắc nói, vì sao có thể như vậy được, chính nó đã đến tận nhà và hỏi mẹ cậu, và chính miệng mẹ cậu đã nói là chưa mà. Tôi thở dài rồi nói, chuyện riêng tư của con cái, thì làm sao ba mẹ biết được. Hơn nữa, họ cũng đâu rảnh để nói chuyện của con mình cho một người không quen không biết nghe. Mà có nói thế nào đi nữa thì sự thật vẫn là sự thật, tôi có hét lên hàng trăm lần rằng "Phương Vũ chưa có bạn gái" cũng không thay đổi được gì.

- Dù là như vậy, nhưng cậu đừng buồn quá nhé!- Liên an ủi: Biết đâu đến một lúc nào đó, Phương Vũ hiểu được tình cảm của cậu sẽ bỏ cô bạn kia và yêu cậu thì sao.

Dù đang buồn nhưng nghe Liên nói tôi cũng phải bật cười, tôi bảo:

- Cậu tưởng tượng phong phú quá rồi đấy, lại còn ác miệng nữa, người ta đang yêu nhau mà cậu lại mong họ chia tay hả?

- Mình chỉ nói là biết đâu...

Nói vậy thôi chứ tôi cũng đâu khác gì Liên, tôi chỉ mong tình yêu của Phương Vũ sớm tan vỡ, để tôi có cơ hội nói ra tình cảm của mình. Nhưng khi cậu ấy nhờ tôi giúp đỡ, tôi lại không từ chối. Tôi còn nói, nếu cậu có gì cần giúp thì cứ nói với tôi, nếu giúp được tôi chắc chắn sẽ giúp. Tôi thấy ghét chính mình.Tôi thấy ghét cô bạn mà cậu nói, nhưng đó là một điều dễ hiểu mà. Vì khi yêu con người ta sẽ trở nên nhỏ nhen ích kỉ, tôi cũng không phải là vĩ nhân.

Đêm đó, tôi không thể nào ngủ được, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, thấm vào gối, ướt đẫm. Tôi không biết mình khóc vì điều gì, khóc vì biết Phương Vũ đã có bạn gái hay khóc vì nhận ra tôi đã yêu cậu ấy quá nhiều? Nhưng chỉ đơn giản là, nước mắt làm lòng tôi nhẹ nhõm hơn.

Mọi chuyện cứ thế trôi đi theo quỹ đạo của nó, tình yêu đơn phương của tôi cũng theo đó lớn dần lên. Mỗi lần nhìn thấy Phương Vũ cười nói với bạn nữ trong lớp tôi đều thấy tim mình đau nhói, lúc nào cũng lo sợ người khác sẽ cướp mất Phương Vũ của tôi. Nhưng tôi lại thấy mình thật buồn cười, vì sự thực Phương Vũ đã là của người khác, còn đâu ra hai chữ "của tôi" kia chứ. Ảo tưởng, thật quá ảo tưởng.

- Thiên Ân, cảm ơn cậu nhiều nhé, nếu không có cậu, chắc đến giờ mình cũng chưa nghĩ ra cách để làm hòa nữa- Phương Vũ vui vẻ nói khi chúng tôi ra về.

Tôi cười lắc đầu:

- Không có gì, chuyện nhỏ mà.

- Hôm nào...

Phương Vũ đang định nói gì nữa, nhưng chợt chuông điện thoại cậu ấy reo lên. Là chuông báo tin nhắn. Tôi không biết là ai nhắn nhưng nhìn nét mặt cậu ngày càng rạng rỡ hơn khi đọc tôi cũng có thể đoán ra được. Cậu vội vàng bảo:

- Mình phải đi trước đây, chào cậu nhé!

Tôi không biết làm gì khác ngoài nhìn cậu chạy đi, bóng dáng cậu trong nắng mỗi lúc một xa làm tim tôi thắt lại. Dù đã chuẩn bị tâm lí mà sao không thể thoát khỏi cảm giác hụt hẫng. Nhưng rồi tôi cố gắng hít thở sâu, nở một nụ cười thản nhiên như không rồi bước đi. Cậu yêu ai là chuyện của cậu, nhưng sẽ không ai có quyền ngăn cản tôi yêu cậu. Như vậy là đủ rồi.

Phượng nở rồi phượng lại tàn, năm lớp 11 nhanh chóng kết thúc.

day la noi dung footer

Năm lớp 12, Liên bất ngờ chuyển trường lên thành phố học, để lại mình tôi với những tâm sự không biết phải nói cùng ai. Thỉnh thoảng, Liên gọi điện hỏi thăm tôi, rồi kể cho tôi nghe chuyện trường lớp của mình. Khi ấy, tôi không làm gì khác ngoài chuyện ngồi nghe Liên nói. Nhưng mỗi khi Liên hỏi về Phương Vũ, tôi đều nói sang chuyện khác, hoặc là cười rồi nói, chỉ là bạn bè bình thường thôi.

- Vậy cậu còn thích Phương Vũ không?- Liên hỏi.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó bảo:

- Không.

- Thật chứ?

- Uh, yêu đơn phương khổ lắm.

Liên thở ra một cách nhẹ nhõm:

- Cậu nghĩ thông như vậy là tốt rồi.

Tôi cười, bảo mình bận chút việc rồi cúp máy. Thực ra, tình cảm trong tôi vẫn không hề thay đổi, chỉ là tôi không muốn nói ra cho cậu ấy biết, tôi sợ cậu ấy thương hại tôi.

Lần sau, khi Liên gọi cho tôi, tôi đề nghị khi nào có việc quan trọng thì hãy gọi, vì giờ này sắp hết năm học, cả hai đứa tôi đều phải lo học. Sau khi than thở một hồi, cuối cùng Liên cũng đồng ý. Và sau đó cả tháng, Liên không gọi cho tôi, tôi cũng không gọi cho Liên, vì thực ra chúng tôi đâu có chuyện gì quan trọng như tôi nói.

Mỗi lần lên facebook, Phương Vũ đều gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, nhưng chưa tin nhắn nào thực sự liên quan đến tôi, mà chỉ liên quan đến cô bạn bí mật của cậu. Uh thì, chính tôi đã tự nguyện lắng nghe mà. Chính tôi đã tự làm khổ trái tim mình khi cứ phải nghĩ cách giúp cậu và cô bạn ấy hết giận nhau, dù tôi không muốn chút nào. Tôi chỉ muốn họ sớm tan vỡ, nhưng tôi không thể. Vì tôi biết, khi yêu một người, nhìn thấy người ấy đau khổ, tôi cũng không thể nào mỉm cười, mà chỉ khi cậu ấy hạnh phúc, tôi mới thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Nếu khi nào nghĩ về Phương Vũ nhiều quá, tôi sẽ viết những tâm sự của mình vào một tờ giấy nhỏ, để rồi tự mình đọc, để tự mình xé đi mà không bao giờ dám đưa cho cậu. Thế nên...cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được, tình cảm trong tôi...là dành cho cậu. Nhưng tôi cũng chẳng còn thấy day rứt hay dày vò nữa. Một năm trôi qua, tôi đã trưởng thành hơn nhiều. Tôi không còn thầm khóc mỗi đêm khi hình ảnh cậu chợt đến, cũng không còn buồn khi cậu tâm sự về cô gái mà cậu yêu. Tôi đơn phương yêu cậu và quan tâm cậu như một thói quen, dù không còn nồng nhiệt như lúc ban đầu, nhưng tình cảm ấy cũng không hề mất đi. Nó như một ngọn lửa âm ỉ trong tim tôi, luôn sẵn sàng bùng cháy mỗi khi cậu cần đến.

Rồi bất ngờ một ngày, tôi đọc được dòng status của cậu, cậu viết những lời buồn về mối tình đầu tan vỡ của mình. Thì ra sau bao nhiêu cố gắng, cậu cũng không níu giữ được tình yêu của mình. Phút chốc, tôi thấy lòng mình thắt lại. Chẳng biết phải vui hay buồn nữa.

Từ đó về sau, mỗi ngày, tôi đều gửi cho Phương Vũ một tin nhắn, đơn giản, chỉ nói rằng tôi mong cậu ấy vui vẻ. Cậu không trả lời gì khác ngoài hai từ cảm ơn vô nghĩa. Một tuần, hai tuần cậu không mìm cười, không online. Mỗi ngày đến lớp, tôi đều thấy cậu ấy gầy đi đôi chút. Tôi cười buồn, cậu ấy thật là ngốc nghếch, như chính tôi vậy. Khi yêu một người sẽ khó lòng quên được để yêu người khác.

Có lẽ vì vậy mà tôi không hận cô bạn kia nữa, mà nếu có hận, thì cũng chỉ hận rằng cô ấy đã làm cho Phương Vũ đau khỗ. Vì vốn dĩ, không có bạn ấy thì Phương Vũ vẫn mãi mãi không thích tôi. Sự thật là như vậy? Hay là tự tôi tạo ra rào cản cho chính mình? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết rằng mọi chuyện cứ diễn ra theo trình tự của nó sẽ tốt hơn cho cả hai, đúng không?

Tôi nằm dài trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn những đám mây bàng bạc trôi qua. Lòng cũng thanh thản hơn. Có tiếng tin nhắn vang lên, tôi biết chắc chắn là của Phương Vũ, cũng biết chắc chắn nội dung tin nhắn là gì, thế nhưng tôi vẫn mở ra xem. Tôi hơi bất ngờ khi trên màn hình không phải hai chữ "cảm ơn" cộc lốc, mà đó là một câu văn dài.

"Cảm ơn cậu lâu nay đã quan tâm tới mình, nhưng lẽ ra cậu không cần làm như vậy, mình giờ đây rất ổn, cậu biết vì sao không, bởi vì cuộc đời này thứ gì cũng là hữu hạn, kể cả tình cảm"

Tôi cười, nhắn tin trả lời: "Đúng là thứ gì cũng hữu hạn, nhưng mình mong niềm vui trong cậu có thể là vô hạn"

Tôi nói thế, không biết Phương Vũ sẽ nghĩ gì. Tôi hồi hộp chờ đợi, mấy phút trôi mới có tin nhắn trả lời: "Mình cũng mong là như vậy, cậu cũng thế nhé!"

Chẳng có gì lớn lao, nhưng hôm ấy tôi vẫn vui cả ngày.

Sáng hôm ấy, khi tôi vừa vào lớp đã bắt gặp nụ cười của Phương Vũ. Lần đầu tiên, nụ cười của cậu, dành cho tôi. Cậu chìa ra trước mặt tôi một tấm thiệp, vui vẻ nói:

- Ngày mai là sinh nhật mình, cậu đến dự nhé!

Tôi ậm ờ định từ chối, nhưng không hiểu sao, cuối cùng tôi vẫn đồng ý.

Sinh nhật của cậu tổ chức vào buổi chiều, sau khi ăn uống no say thì trời đã nhá nhem tối. Cả lớp tôi lại kéo nhau đi hát karaoke đến tận khuya mới về. Lúc đi tôi đi cùng một người bạn, nhưng lúc nãy nó nói có việc bận nên phải về trước. Giờ đây, tôi đành phải tháo đôi giày cao gót điệu đà ra và cuốc bộ về nhà. Cũng may là nhà tôi cách đó không xa lắm.

- Con gái đi một mình khuya thế này không tốt đâu, lên xe đi, mình chở cậu về- Phương Vũ dừng xe cạnh tôi, nhẹ nhàng nói.

Cậu chở tôi bằng chiếc đạp nhỏ, cả hai chúng tôi đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên từng cơn lạnh giá. Dựa đầu vào lưng cậu, tôi ngước nhìn những ánh đèn mờ ảo chạy ngược về phía sau. Trong ánh sáng vàng vàng ấy, tôi như nhìn thấy hình ảnh của cậu hơn một năm về trước trong nhà thi đấu, như nghe được nhịp tim mình đã từng đập nhanh như thế nào. Uh thì, con người luôn có những lúc rất tự nhiên, yêu một cách tự nhiên, nhớ một cách tự nhiên, và nỗi buồn cũng tự nhiên ập đến. Được ngồi phía sau cậu, nhưng nước mắt tôi lại lăn dài, bởi vì, khi hạnh phúc quá, nước mắt con người cũng tự nhiên rơi.

Phương Vũ dừng xe trước cửa nhà tôi, bảo tôi nghỉ sớm để mai còn đi học, sau đó quay xe đi về. Nhìn cậu ấy sắp sửa đạp xe đi mà lòng tôi rối như tơ vò, trong sự im lặng có gì đó thúc đầy tôi. Chỉ ba chữ thôi, đơn giản phải không, tôi sẽ làm được mà. Bất giác, tôi gọi:

- Phương Vũ...

Cậu ấy quay lại, chờ tôi nói hết câu.

"Mình thích cậu"- Tôi muốn nói thật chậm, thật rõ cho cậu biết. Nhưng mà...câu nói vừa ra đến cửa miệng bất giác tôi lại im lặng. Phương Vũ vẫn kiên nhân chờ đợi. Phải mất vài giây sau, tôi mới khó nhọc lên tiếng:

- Trời tối rồi, cậu nhớ cẩn thận nhé!

Phương Vũ mỉm cười gật đầu:

- Mình biết rồi, cậu vào nhà đi.

Nhìn theo bóng cậu khuất dần phía xa, cảm giác bất lực làm nước mắt tôi lăn dài. Tôi ngồi thụp xuống, khóc như mưa. Mọi người bảo tôi nhút nhát cũng được, bảo tôi ngốc nghếch cũng không sao. Cuộc đời này có nhiều hướng rẽ lắm, tôi không đủ tự tin để đánh cược với chính mình. Tôi sợ tôi và cậu sẽ phải rẽ sang một hướng khác, tôi sợ kể cả cơ hội làm bạn với cậu cũng không còn. Có đôi khi, chỉ một phút nông nỗi người ta dễ đánh mất đi những thứ mình trân trọng. Vì cậu là người tôi trân trọng, là người tôi yêu thương. Thà rằng tôi phải chịu đau khổ, chịu sự dày vò của trái tim, nhưng chỉ cần được nhìn thấy cậu, được trò chuyện với cậu vài câu là quá đủ rồi. Tôi sợ lắm khi cậu biết sự thật sẽ né tránh tôi, sợ lắm cảm giác không được nhìn về phía cậu, dù chỉ với danh nghĩa một người bạn. Cậu hiểu không?

Ngày qua ngày, tôi cố gắng tập trung cho việc học, sáng học, trưa học, tối học. Tôi không muốn đầu óc mình thảnh thơi mà đâm ra suy nghĩ lung tung, suy nghĩ về cậu. Thế nhưng, tôi không bỏ được thói quen mỗi ngày đều lên face, để đọc những tâm sự cậu chia sẻ, rồi sau đó nước mắt lại rơi khi biết rằng, tôi vẫn mãi chẳng bao giờ được cậu nhắc đến. Cho dù tôi có quan tâm cậu nhiều dường nào, có dành cho cậu bao nhiêu tình cảm thì cậu cũng không bao giờ quay lưng để biết rằng, phía sau cậu, luôn có tôi.

Yêu đơn phương hạnh phúc lắm, vĩ đại lắm, nhưng yêu đơn phương cũng đau khổ lắm. Tất cả chỉ là ném yêu thương vào biển cả mênh mông để sóng vô tình cuốn đi mất, chỉ là hét vào gió bao lời yêu để gió nhẹ nhàng thổi bay đi. Nhiều lúc, tôi muốn từ bỏ, nhưng tôi lại luôn cho mình nhiều lí do để tiếp tục yêu cậu, tiếp tục nhớ cậu. Uh, khờ dại thế đấy, tình yêu mà, đâu ai có thể lí giải được.

Ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vài bông bằng lăng tim tím len lỏi giữa đám lá xanh, tôi giật mình nhận ra, hạ đã về. Mùa hạ luôn mang theo sự chia ly, mang theo những giọt nước mắt của lũ học trò chúng tôi. Ba năm học tưởng sẽ dài lắm, nhưng ai ngờ được chỉ cần nhắm mắt lại, mở mắt ra đã phải rời xa mái trường thân quen, xa thầy cô và bạn bè. Tạm biệt nhau, cuộc đời mỗi người rồi sẽ rẽ ra những hướng khác nhau, liệu có ai biết được bạn bè mình như thế nào. Nhưng quy luật của cuộc đời là như vậy, ai rồi cũng phải trưởng thành thôi. Không ai có thể bám víu vào điều gì để nghĩ rằng mình đang còn nhỏ, phải vậy không?

Ngày cuối cùng của năm học, lớp tôi tổ chức liên hoan rầm rộ lắm, đứa nào đứa nấy thi nhau hát hò ầm ĩ. Còn tôi một mình ngồi ở góc phòng, không nói gì, cũng không tham gia vào mấy trò chơi mà lớp tổ chức. Đơn giản- tôi muốn được nhìn Phương Vũ, những giây phút cuối cùng.

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi và Phương Vũ gặp nhau, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm nói ra tình cảm của mình. Mỗi lúc thấy Phương Vũ cười, nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Vì tôi biết rằng, thế giới này nhỏ bé lắm, chỉ cần xoay lưng là không biết sẽ gặp được bao nhiêu người, nhưng thế giới này lại rộng lớn lắm, chỉ cần quay đi là có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng thà cứ để lại cho nhau những tình cảm tốt đẹp còn hơn là đánh mất nó. Suốt hơn một năm qua, tôi đã làm được, chẳng lẽ chỉ vài chục phút cuối gặp nhau tôi lại không thể hay sao.

Sau khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, ai nấy đều xách cặp ra về, nhưng không ai quên nói lời tạm biệt, nói lời chúc tất cả bạn bè của mình thi tốt và đậu đại học. Tôi cũng vậy. Phương Vũ là người cuối cùng tôi nói lời ấy.

Cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào, tôi nhìn cậu, mỉm cười:

- Chúc cậu thi tốt nhé!

Cậu ấy cũng cười, ánh mắt nhìn tôi một cách khó hiểu, cậu nói:

- Cảm ơn, cậu cũng thi tốt nhé!

Tôi cười nhẹ nhõm rồi quay lưng bước đi. Mặc cho nước mắt đã không kìm được nữa mà tuôn trào.

Đôi khi, con người ta chỉ cần như vậy thôi. Chứ không cần người kia phải hứa hẹn điều gì với mình. Vì vốn dĩ tình yêu không công bằng, tình yêu là hạnh động hy sinh. Không phải cho đi bao nhiêu sẽ được nhận lại bấy nhiêu, dùng tất cả tình cảm của mình để quan tâm một người nhưng chỉ cần nhận lại một nụ cười và một câu nói như vậy là đủ.

Sẽ qua thôi những tháng năm học trò, sẽ qua thôi những yêu thương đầu tiên.

Ngước nhìn lên cao, bầu trời hôm nay xanh đến kì lạ, nắng dù rất nhẹ nhưng vẫn đủ ấm áp.

Tôi dằn lòng tự nhủ, quên đi nhé, tình đầu...

- Thiên Ân, đợi mình với...

Cả người tôi chợt cứng đơ khi nghe tiếng gọi phía sau. Không thể tin được, Phương Vũ đuổi theo tôi...

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Truyện ngắn - Không gì là hoàn hảo

tải hack avatar

Sống không gì là hoàn hảo… nên đừng mãi chạy đi tìm thứ hoàn hảo….

                  Một câu chuyện …. Không biết bắt đầu từ đâu…… hack avatar







                 Một ngày cuối Đông, tải hack auto farm Nhi đang lạc lõng giữa những cơn gió Bắc cuối cuối cùng muốn cào xé đi tâm can cô.  Con người cô, là một sự chuyển động không ngừng của cảm xúc. Cô đa cảm nhưng sự u buồn đã che khuất sự đa cảm ấy, nó làm cô trở nên lạnh lùng hơn,giá băng như cơn gió cuối Đông. Rồi bỗng nhiên, một tia nắng đến sưởi ấm lòng cô, một nụ cười đã làm tan băng giá trong tim cô- "Nụ Cười Màu Nắng ”, anh đã mang theo một tia nắng Hạ đến bên cô.

                 Không phải vô tình, mà chẳng phải là cố ý, Nhi đã tìm ra anh, một chàng trai có ‘ Nụ Cười Màu Nắng ”.  Chỉ là trong lúc cô đơn, cô tìm thấy anh, chỉ là trong phút tò mò mà cô mở đi một lối đi khác cho chính mình……



Bắt đầu:

                  Phải bắt đầu từ đâu, khi cô và anh nói chuyện và  cho nhau số điện thoại. Cả hai người có thể tám chuyện với nhau cả ngày bằng những tin nhắn, lời chát qua face... Nhưng cô và anh chưa gặp nhau. đối với cô, anh vẫn là một con người ảo, chỉ tám chuyện cho vui. Vì cô biết chẳng ai có thể hiểu cô, có ai mà hiẻu đượ nỗii lòng của một cô gái đang ở độ  tuổi tươi đẹp đầy nhiệt huyếtsống và bướng bỉnh hồn nhiên. Nhưng cô chịu áp lực từ nhiều phía, gia đình, bạn bè , việc học, mọi thứ xung quanh khiến cô thu mình lại. Cô im lặng và ít nói đi. Từ ngày quen biết anh,cô bỗng cười nhiều hơn và nói chuyện nhiều hơn. Quả thật, một tia nắng đang đến gõ cửa và sưởi ấm trái tim cô.

               " Hay là mình gặp nhau để biết mặt đi”_ anh đề nghị với Nhi, thoáng chút suy nghĩ, Nhi đồng ý. Họ đã gặp nhau và yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Không ngờ, tình yêu lại đến nhanh như thế, nhanh đến mức cô chẳng kịp thay đổi chính mình và anh đến giúp cô thay đổi dần.

            Anh là một chàng trai tương đối là kiên trì, anh đã kiên trì để giúp cô thay đổi từng li từng tí trong cuộc sống. Anh-có thể cho là một con người tốt, học giỏi, gia đình ổn định cũng thuộc hàng khá giả mà anh lại chẳng bao giờ khoe khoang,anh khiêm tồn về cuộc sống cá nhân. Nhưng đời mà, chẳng có gì là hoàn hảo, anh là người đã trải qua một mối tình đầu nồng cháy, men say tình đầu vẫn còn đó, đã một năm anh vẫn không quên. Cô lại tìm đến anh, khiến anh dần thay đổi tư tưởng đợi chờ một mối tình trong vô vọng. Có thể xem cô là một người thay thế, còn anh là một kẻ tạm thời làm chỗ dựa tinh thần cho cô. Nhưng sao họ lại yêu nhau? Thật ra chỉ là giả vờ, chỉ là dòng đời trớ trêu biến giả thành thật, thành một tình yêu trong sáng và tươi đẹp biết bao kỉ niệm.

             Thởi gian dẩn trôi, hai người yêu nhau cũng hơn một năm, cũng đủ lớn dể nhận thức được mình đang làm gì. Và đến lúc cô thay đổi. Cô bắt đầu suy nghĩ xa hơn, nghĩ đến tương lai, và cô đang tìm một thứ đựơc gọi là "hoàn hảo”. Ai chẳng biết là đởi không có gì là hoàn hảo cả, đến cả những thứ được cho là hoàn hảo nhất thì nó vẫn có cái lỗi nhỏ trong đó. Thế nhưng, cô vẫn bất chấp, cô quá tham vọng. Anh im lặng,vẫn yêu cô, quan tâm chăm sóc cô như một đứa trẻ, cô và anh vẫn như thế. Nhưng xung quanh cô giờ đây biết bao người con trai khác, họ làm cô chao đảo, họ làm cô suy nghĩ vẩn vơ, họ khiến cô lấy anh ra so sánh. Anh và cô cãi nhau nhiều hơn, đến mức giận nhau mấy ngày liền và anh lại là ngưòi đầu tiên mở lời dù anh chẳng có lỗi. Cô mới là kẻ có lỗi. cứ thế, anh nắm lấy cô, nắm giữ một tình yêu nhỏ bé chỉ cần lỡ một phút, có thể anh mất cô mãi mãi.

            Nụ cười anh còn đó nhưng nó không còn tươi như màu nắng sáng nữa, khômg còn rực rỡ và lung linh, nó là một sự u buồn của nắng tàn. Anh đã cố, đã cố yêu cô nhiều hơn. Cô lại tham lam, giành lấy anh và muốn chiếm hữu thêm những người khác. Cô quá cố chấp trong việc tìm lấy sự hoàn hảo,chỉ là ảo tưởng. Cô yêu anh, chỉ là hình thức. Những ước mơ, những dự tính trong tương lai cùa anh và cô đều bị cô băm xé thành trăm mảnh. Cô tàn nhẫn, để anh yêu cô tha thiết, tha thiết hơn cả mối tình đầu của anh. Và cô lại  nhẫn tâm  gieo rắc đau thương lên chính tình yêu đầu đời của mình. Mối tình đầu của cô, một mối tình đẹp khiến nhiều người phải ganh tị, mà giờ đây cô đang chà đạp lên nó một cách nhẫn tâm. Và anh vẫn nhẹ nhàng với cô, vẫn nắm lấy tay cô, dù cho bao lần nước mắt rơi vì cô, dù cô băm nát trái tim anh.  Nhưng Anh vẫn yêu cô, yêu nhiều hơn anh nói.

• Tan Vỡ...                           

        Cô cũng yêu anh nhiều lắm, cô biết chứ, nhưng với bản tính cố chấp, tham lam , cô chẳng bao giờ chịu thua với anh, với cuộc tình còn dang dỡ. Bỗng nhiên, ngày định mệnh đến, có một cô bé nhỏ hơn anh rất nhiều, xuất hiện và yêu anh từ lần đầu tiên. Cô bé ấy nhẹ nhàng, yêu anh âm thầm, mà anh lại chẳng để tâm. Anh yêu Nhi hơn cả bản thân mình. Cô lại càng bưóng bỉnh nghĩ rằng mình có anh, anh sẽ chẳng bao giờ bỏ cô. Nhung6 cô da734 sai, sai rất nhiều.

        Con dưòng cô chọn không thể quay lại, vì cô đã đi quá xa, xa đến mức quay lưng lại, dấu chân cô phai chẳng còn thấy dấu vết tìm lại lối cũ. Khánh Băng- cô bé theo đuồi anh, xuất hiện trong cuộc sống anh và cô nhiểu hơn. Cô nhận ra chứ, cô cũng biết ghen chứ, vì anh là của cô mà. cứ thế cô cãi nhau với anh nhiều lẩn hơn, không thể dếm được số lần họ cãi nhau. Anh cũng im lặng hơn, mặc cho cô giận hờn, anh chẳng xin lỗi nữa, vì anh đâu có sai? Và cô cũng nhận ra, họ ngày càng xa nhau.....

        Nhìn lại quãng đưởng anh và cô đã đi qua, cô cảm thấy quá đủ, cô kịp nhận ra là mình sai khi yêu anh, vốn dĩ cô và anh yêu nhau chỉ là giả tạo, cho nên giả tạo vẫn mãi là giả, là ảo tưỏng,là một giấc mơ. Cô bất chợt cười, một nụ cười khinh bỉ chính mình. Anh không thuộc về cô, sao cô cứ cố giành lấy khi mà người xứng đáng với anh đã đến bên anh, con ngưòi cho anh hạnh phúc và bình yên, cớ sao cô vẫn làm anh đau mà chẳng cho trái tim anh mở lòng với một ai khác? Cô ác độc và cái giá phải trả còn nặng hơn những gì cô đã tạo ra. Đến lúc cô phải trả mọi thứ trở về vị trí ban đầu, trả lại cho anh hạnh phúc.... cô ra một kế hoặch cho cho mình. Cô mỉm cười lần nữa, là một nụ cười mãn nguyện, ý định của cô sao hoàn hảo thế! Lần đầu tiên cô thấy mình nghĩ ra một việc hòan hảo theo như cô mong muốn: Cô phải xa anh, mang đến anh người yêu anh thật sự, có lẽ đây là lần đầu tiên cô làm việc tốt cho anh. Anh và cô sẽ tan vỡ nhanh thôi......

• Bắt đầu một kế hoạch

        Cô lặng lẽ, ít nói lại như lúc chưa gặp anh,thu mình về một góc, cô đang tạo khoảng cách với anh. Nhưng anh vẫn quan tâm dến cô, mọi lúc mọi nơi. chợt, một ngày, cô trở nên khác, ăn mặc sành điệu, ứng xử khác cô thường ngày. Ngưòi ta thấy cô đi với rất nhiều đàn ông. Mặc cho người ngoài nói, anh vẫn không tin, anh tin cô chung thuỷ. Anh tin cô, tin vào tình yêu mù quáng mà chỉ anh vun đấp, tình yêu mà chính anh bảo nó là hoàn hảo. Cô lại càng cố tình cho anh thấy, cô lăng nhăng với không biết người con trai khác. Cô kiêu căng hơn, nói chuyện như một nhát dao đâm tim anh tan nát. Mà không ai biết cô cuũng đang rất đau.

           Cô bé kia lại bên anh nhiều hơn,bền bỉ hơn anh tửơng. Khánh Băng dịu dàng, ân cần, chăm sóc anh những lúc cô bỏ rơi anh chạy loanh quanh bên các mối tình. Tình cảm dần thắm đượm, thời gian có thể hao mòn tư tưởng của một con người. Anh chấp nhận sự xuất hiện của Băng, cuộc sống anh luôn có Băng bên cạnh, nhẹ nhàng và âm thầm.....

          Nhi biết điều đó, cô chấp nhận Băng về bên anh. Kế hoạch của cô, sắp thành công rồi......

           Ngày đầu Hạ.....

           " Mình chia tay anh nhé! Anh chuẩn bị cho tương lai đi! Hãy sống thật tốt! Em không yêu anh và chưa từng yêu anh một giây phút nào”. Đó là tin nhắn cuối cùng cô nhắn cho anh khi anh chuẩn bị đi học đại học. Anh như suy sụp, anh gào thét giữa màn đêm, anh đau đớn muốn đập tan tin nhắn ấy. Anh vô dụng hơn khi gọi lại chỉ là dòng âm thanh quen thuộc " tút tút....”. Khánh Băng đến bên anh, ôm lấy anh và anh tìm ra được hạnh phúc ngay lúc ấy.... Đâu  đó, có một cô gái, đứng nhìn hai người ôm nhau khóc, dòng lệ rơi... Người đó chính là nhi, cô xa anh thật rồi, cô mất anh mãi mãi, nhưng cô không quá đau vì cô muốn thế... Nhi quay lưng đi, miệng mỉn cười thật tươi.... Chúc anh hạnh phúc...



         Em sẽ ra đi mà, em sẽ không sao mà

           Chỉ là em cố cười mà sao nước mắt vẫn cứ rơi!?

     Em sẽ ra đi mà, em sẽ không sao mà

     Anh à, em khóc nhé, một chút thôi, xong rồi em sẽ cố quên



        Không ai có thể biết đựơc bí mật của Nhi trừ cô ra. Cô thấy mình sai,chỉ mang đến cho anh đau khổ. Nên cô đã lên kế hoạch, cô trở nên hư hỏng và âm thầm tạo cơ hội cho KHánh Băng đến bên anh. Cô đã thành công và mãi mãi mất đi mối tình đầu còn dang dỡ. Còn cô thì vẫn quẩn quanh với những mối tình ngắn ngủi rồi từng người đến lại đi qua cuộc đời cô, Nhi cũng chẳng bận tâm, có cho giống với người ta, không có cũng không sao, đó là cái giá để cô đi tìm cái được gọi là " Hoàn hảo”. Kết thúc cấp ba, cũng là lúc cô không còn ai bên cạnh và một tương lai mới đang chờ cô....

• Mười năm sau:

          Một cô gái thành đạt ở tuổi 28, xung quanh không biết bao người đàn ông theo đuổi. Nhưng cô ấy vẫn lao đầu vào công việc, chnẳg quan tâm dến- Người ấy chính là Nhi- cô đã thay đổi và quyết tâm lập nghiệp. Cô thành công trên sự nghiệp của mình. Cô quả là hình mẫu người phụ nữ lý tưởng của thời đại mới nhưng Nhi chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Vì cô cảm nhận sự hoàn hảo làm cô mù quáng....

          Ngày ngày lại qua, các bạn cô cũng lần lượt lên xe hoa, những người tình của cô cũng có mái ấm riêng, thiệp hồng trao tay, vô vô tư chúc phúc họ va gạt đi lời nhắc nhở của mọi người về mái ấm cô cần nên có. Cô quá cô chấp chẳng cho ai một cơ hội để được yêu cô.....

• Tình cờ gặp lại:

     Đám cưới nhỏ bạn thân, cô đi dự với tư cách là người bạn thân nhất, vinh dự lắm chứ? Bất ngờ thay,cô gặp lại một người, người rất quen trong kí ức cô. Chính là anh " Nụ Cười Màu Nắng”. Anh đi cùng Khánh Băng, mối tình của họ thật hạnh phúc và lâu bền. Cô bối rối vội vàng từ biệt nhỏ bạn ra về, Nhi  đang lẫn trốn anh. Nhưng nhỏ bạn đã giữ cô lại, bắt cô phải đối diện với anh. Cô lo lắng, cô hoang mang, cô thấy tim mình đau....

        Cô mỉm cười ngượng ngạo nhìn anh, anh cười lại, thì ra anh vẫn nhận ra cô. Nhưng trong tay anh bây giờ đã có tay của Khánh Băng, trông họ hạnh phúc quá. nhỏ bạn thân đã sắp sếp tất cả. Ô! nhỏ này đã bán đứng cô, khiến cô phải khó xử thế này. Khánh Băng lễ phép chào cô, xin cả danh thiếp của Nhi, cô đành phải cho. Bữa tiệc, Nhi chẳng nở nỗi nụ cười. người cô không muốn gặp lại, bỗng nhiên lại xuất hiện. Anh vẫn thế, vẫn nụ cười ấm áp. Nhưng nụ cười ấy không dành cho Nhi, mãi mãi vẫn không phải của cô.

         Tàn tiệc Nhi ra về, bỗng điện thoại reo, số lạ,thì ra là Khánh Băng. Nhi nói chuyện với Băng nhiều. Băng cảm ơn cô lúc trứơc đã tạo cơ hội. Cô vui vẻ đáp lời. cứ thế  được một thời gian dài qua cô vẫn giữ liên lạc với anh va Khánh Băng. Họ cùng nhau đi ăn, đi dạo, tâm sự cùng nhau. Cô cũng thường ngói chuyện với anh nhưng với tư cách là một người bạn. Anh vẫn nhẹ nhàng với cô và cả Khánh Băng, đến mức cô sợ Băng ghen,nên luôn từ chối sự giúp đỡ, quan tâm từ anh. Nhi chỉ xem anh va Băng là những người bạn , dù đêm về, giọt nước mắt mặn đắng rơi. Một hôm, Nhi nhận được lá thư và một giỏ hoa bồ công anh mà cô yêu thích:

        " Gửi em yêu, người anh yêu rất nhiều!

Em là cô bé thật ngốc, ngày anh yêu em, em ngay thơ lắm, em tinh nghịch khiến trái tim anh xao xuyến. Em mỏng manh và yếu đuối như đoá hoa bồ công anh.Anh yêu em lắm Nhi à! Nhưng sao em lại nhẫn tâm ruồng bỏ anh, lúc anh đang cần em? Em ác lắm! Anh phải sống không bằng chết cả một thời gian dài. Và em biết đấy, có một cô bé đáng yêu khác lại chẳng ngại ngùng đến bên anh, cô ấy ấm áp, chẳng lạnh lùng khô cứng như em đâu. Cô ấy ân cần và chịu đựng mặc cho anh đối xử tệ bạc. Nhờ cô ấy, mà anh đã có ngày hôm nay. Tình cờ gặp lại em, anh có chút bấn loạn, anh nắm chặt tay Băng và anh thấy tim mình đau, đau lắm em à! Chính Khánh BĂng an ủi anh, cô ấy vẫn thế nhẹ nhàngvới anh. Em ấy cho anh thời gian để suy nghĩ. Và anh đã nghĩ thật kĩ về anh, em và cô ấy. Em á! Em là người anh yêu, Băng là người yêu anh, em và Băng khác xa nhau nhiều quá. Em cho anh cảm giác có một khoảng cách chẳng bao giờ anh lại gần được. Dù yêu em, nhưng nếu như chọn, anh sẽ chọn Băng. Em quá bướng, em chẳng cho anh một cơ hội! cảm ơn em đã cho anh yêu em và bỏ rơi anh. Đễ giờ đây anh tìm được hạnh phúc. Em vẫn còn yếu đuối lắm em có biết không? Hoa bồ công anh đã chứng minh điều đó. Anh mong em sẽ có người tốt hơn anh, xứng với em, vừa ý em yêu em thật nhiều. Chúc em hạnh phúc. Còn anh, anh chỉ mong mình sống giản dị bình thường với một gia đình nhỏ. Em luôn vui nhé, người anh từng rất yêu! Anh sẽ chẳng bao giờ làm em phiền lòng nữa. Bình yên em nhé!

                        Người từng yêu em ! NCMN”

      Nhi lặng im, nước mắt rơi nhoè dòng chữ. Thì ra anh vẫn yêu cô, nhung giờ đây, anh thật sự yêu người khác rồi. Cô gặp lại anh quá muộn. Cuộc đời ơi sao trớ trêu thế? Cái thừ được gọi là hoàn hảo chẳng bao giờ đến với cô. Dòng lệ tuông rơi! Đây là giọt nước mắt cuối cùng cô khóc vì anh, vì mối tình này. Nhi sẽ quên anh thôi!

• Thiệp hồng trao tay: Chúc anh hạnh phúc!

         Cơn gió thu nhẹ thổi qua làn tóc,cô gặp anh và Khánh Băng như mọi chiều chủ nhật. Băng đưa Nhi một tấm thiệp, đây là thiệp cưới của anh và Băng. Nhi mỉm cười nhận thiệp, hứa sẽ đến dự buổi tiệc. Tạm biệt, Nhi về nhà, tìm men say, cũng đúng thôi, anh đã đau vì cô quá nhiều, đến lúc anh phải có những thứ thuộc về mình. Cô chưa từng nói với anh bất cứ điều gì về quá khứ, tất cả, nhi sẽ giữ mãi với mình cô...

          Một tuần sau....

          Trời cao hơn khi thu đã  đến, khoảnh khắc đẹp nhất, một cặp tình nhân đang bước đến lễ đường với nụ cười hạnh phúc và phìa dưới có một người nhìn theo cười cũng thật tươi chúc phúc.....

          Gió thu nhẹ nhàng, ánh hoàng hôn đang chìm dần trong đêm tối, Nhi lặng đứng nhìn dòng sông đất Sài thành về đêm. Ngày mai này, sẽ ra sao thì cứ mặc nó... Nhi chỉ biết ngày mai này, cô phải mạnh mẽ hơn nữa để lo cho bản thân mình thật tốt.....



" Quá khứ sẽ mang theo kỉ niệm, sẽ lãng quên nếu ta không để tâm đến. Hãy nhớ, đừng mãi rong ruổi trên đường đời để đi tìm thứ hoàn hảo. sẽ chẳng có đâu. Đánh mất đi một thứ thì sẽ không bao giờ lấy lại được, dù có lấy lại cũng không trọn vẹn...”



Màn đêm buông xuống.... ngày mai nắng lại lên.

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

Truyện sex - Ước gì

Truyện sex

Mỗi người sinh ra đều có một số phận. Nhưng sao mọi đau khổ, bất công đều đổ dồn lên gia đình tôi? đọc truyện sex


 

 Nhìn gia đình hàng xóm con cái họ trưởng thành và lành lặn. truyện loạn luân Cùng những nụ cười tự hào khi kể về con họ đã xin được đọc truyện sex loạn luân việc làm tử tế và gửi tháng lương đầu tiên về bảo đó là quà dành cho bố mẹ. Cái niềm vui đó hiện lên rất rõ trong mắt họ. Tự nhiên sao lòng tôi thấy thương cha mẹ tôi quá, ngước lên hỏi ông trời "ông bất công với những kẻ tật nguyền như tôi đã đành nhưng sao cha mẹ tôi có tội gì đâu mà phải chịu nhiều nỗi khổ đau như vậy?". Tôi nghĩ, sao người khác nuôi con dễ dàng mà cha mẹ tôi lại nuôi con khó nhọc đến thế.


 

 Tôi cũng là một đứa con đã lớn và trưởng thành. Đáng ra ở cái tuổi 24 này, tôi phải chăm sóc, báo hiếu cha mẹ nhưng tôi lại không làm được. Không phải tôi là đứa con bất hiếu mà vì tôi là đứa con tật nguyền thì sao có thể... Làm sao tôi quên được những tháng ngày cha mẹ nuôi dưỡng, chăm sóc tôi? Tôi vẫn còn nhớ những ngày sức khoẻ tôi yếu, cha mẹ phải đưa đi từ bệnh viên tỉnh đến bệnh viện trung ương để chữa bệnh cho tôi. Vào những đêm trở trời, tôi lên cơn nóng rét, cha mẹ phải dậy chạy đi tìm 
thuốc, lo lắng cho tôi cả đêm.


 

Người ta nuôi con đến hơn hai tuổi là biết đi. Còn cha mẹ tôi nuôi tôi đến 12 tuổi tôi mới chập chững những bước đầu đời. Suốt cả 12 năm ròng rã cha mẹ nuôi tôi như một đứa trẻ, bồng bế tôi suốt cả 12 năm trời.


 

 

 Tôi vẫn còn nhớ những ngày mẹ đưa tôi đến trường. Hồi đó vì tôi quá tuổi học lớp 1, lại bị tật nguyền nên chẳng cô giáo nào chịu nhận dạy tôi cả. Thấy tôi ham học, mẹ phải đến nhà cầu xin cô giáo nhận tôi vào lớp. Được đi học, cha mẹ lại tiếp tục thay nhau chở tôi đến trường bằng chiếc xe đạp cũ kỹ. Với tình thương yêu của cha mẹ, tôi đã cố gắng học hết lớp 5. Bước sang cấp hai do sức khoẻ tôi quá yếu không thể tiếp tục đi học được và tôi đành bỏ học giữa chừng. Có một lần thấy bọn trẻ đồng trang lứa với tôi cắp sách đến trường, vô tình tôi vừa khóc vừa hỏi cha mẹ rằng: "Tại sao cha mẹ sinh con ra lại bị thế này? Tại sao con không thể đến trường như các bạn hả cha mẹ?".


 

 Tôi hỏi mà không biết chính câu hỏi đó như cái mũi kim đâm thẳng vào vết thương đang chảy máu trong lòng cha mẹ tôi. Mẹ khóc quay đi chỗ khác, cha nhẹ nhàng dỗ dành rồi nói: "Do tạo hóa con à. Cha mẹ cũng không muốn thế đâu." Thế rồi cha mẹ trở thành người thầy, người cô của tôi. Những người thầy, người cô không có nghiệp vụ sư phạm nhưng đã dạy con họ trưởng thành từ những bài học về đạo lý làm người.


 

 Khi tôi vừa mới biết đi, biết tự lo vệ sinh cá nhân cho mình chưa được bao lâu thì nỗi đau lại ập đến. Đứa em út sinh ra bị tật giống tôi. Các bác sĩ kết luận cay đắng "nó bị di chứng chất độc da cam". Sự thật quá phũ phàng, quá đau đớn đối với cha mẹ tôi. Nuôi em hơn 15 năm trời, những đứa trẻ khác bằng tuổi em, đang bước sang thi cuối cấp. Còn em vẫn là một đứa trẻ không biết no đói là gì.


 

 Giật mình mỗi khi lên cơn động kinh. Suốt ngày chỉ biết cười hoặc khóc và vẫn phải có người bồng bế. Nhìn cảnh cha mẹ nuôi em hiện giờ, tôi hình dung ra được cha mẹ trước kia nuôi dưỡng tôi khó nhọc như thế nào. Thương cha mẹ lắm nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Giọt nước mắt của thằng con trai tật nguyền như tôi vẫn cứ thế chảy dài trong sự bất lực.


 

 Làm nghề nông chịu bao vất vả mà cha mẹ tôi lại vướng phải hai đứa con tật nguyền. Đời cha mẹ như đi liền với khắc khổ vậy. Nhiều lúc nghe bạn bè nói chuyện về con cái họ thành đạt mà mẹ phải tránh đi để 
không tủi thân về con của mình. Nhìn bọn trẻ đồng trang lứa với em tôi chạy đi đá bóng mẹ nói "Ước gì thằng cu nhà mình cũng chạy đi đá bóng được như mấy đứa kia nhỉ!”. Nói xong mẹ ôm em vào lòng rồi khóc. Đời cha mẹ ăn ở hiền lành thế mà sao lại chịu nhiều đau khổ vậy chứ?


 

 Tôi lập gia đình, người khuyết tật lấy một người khuyết tật là điều dễ hiểu. Đám cưới của hai người khuyết tật gây bao sự tò mò, chú ý của mọi người. Vui có, khóc có nhưng cha mẹ tôi vẫn chưa hết lo lắng. Mẹ nói với vợ chồng tôi: "Cưới nhau về hai đứa có đủ sức nuôi nổi nhau không?". Bỗng cha nói: "Những đứa bình thường khác thì cưới về cha mẹ cho ở riêng. Còn các con tật nguyền thế này phải ở với cha mẹ đến khi nào cha mẹ không còn đủ sức để nuôi các con nữa thì thôi.” Câu nói đó làm hai vợ chồng tôi đều bật khóc. Những người khác sinh ra, lớn lên, trưởng thành đều đền đáp công ơn cha mẹ. Còn chúng tôi, lại như "bóc lột" cha mẹ đến già.


 

 Lòng tôi biết làm sao đây. Biết đến bao giờ tôi mới bù đắp được công ơn của cha mẹ đã dành hết cả cuộc đời nuôi tôi. Ngọn cây cũng đến lúc già héo huống hồ chi là con người. Tôi nhìn thấy trên đầu của cha mẹ tóc đã điểm bạc. Cha mẹ tôi rồi cũng già đi theo năm tháng. Nếu một ngày cha mẹ rời xa chúng tôi, lúc đó không biết đời tôi và em tôi sẽ như thế nào? Riêng bản thân tôi thì không lo nhưng em tôi sẽ 
thế nào? Đó là dấu chấm hỏi lớn trong lòng tôi.


 

 Nếp nhăn của cha mẹ như nhiều hơn. Mẹ từng hình dung ra em tôi rồi sẽ như ông Nghị trong làng, chịu đói rét cả ngày chỉ biết đi xin từng bát cơm để ăn, ai cho cái gì thi ăn cái đó. Mẹ đã khóc rồi nói "Đói rét ai chăm lo cho con tôi đây". Nhưng mẹ à! Đó chỉ là tưởng tượng của mẹ thôi, sẽ không có điều ấy xảy ra với em con đâu.


 

 Một ngày nào đó con của tôi cũng ra đời. Không biết lúc đó tôi có nuôi dưỡng được con của tôi giống như cha mẹ đã từng nuôi dưỡng tôi không? Là anh cả trong gia đình, tôi phải làm sao đây? Cha tôi là con trưởng của một dòng họ, tôi là cháu đích tôn mà thế đây. Thật sự tôi đang bế tắc, bế tắc thật sự. Món quà tôi muốn dành tặng cha mẹ chắc mãi vẫn còn dang dở thế này.


 

 Cha mẹ ơi, nếu có một điều ước, con sẽ ước sao cho cha mẹ sống mãi bên chúng con để che chở cho chúng con, để con còn báo hiếu cha mẹ. Điều duy nhất con có thể làm cho cha mẹ bây giờ là nói lời "con yêu cha mẹ rất nhiều”

Truyện sex - Ghét anh đến cuối cuộc đời

truyện sex

Tôi có một vết đen trong quá khứ, đã từng ăn nằm với không biết bao nhiêu thằng ngay khi còn là nữ sinh. đọc truyện sex Tôi dễ nhìn, đủ để anh không bị mất mặt với bạn bè. Nhưng chữ "nhục" của một đứa mất nết vẫn còn nằm đó, ngay trong tim tôi. Anh không quan tâm, anh bảo sẽ chấp nhận. Tôi cũng sẽ học cách chấp nhận. Như cách anh đang làm.

day la noi dung footer

truyện sex loạn luân Tôi gặp anh ấy ngẫu nhiên. Tình cảm tôi dành cho anh giản đơn nhưng chân thành. đọc truyện loạn luân

Chúng tôi có tình cảm với nhau.

Sau những tin nhắn là những cuộc gặp gỡ, sau những lần gặp gỡ tôi càng cảm thấy yêu anh ấy hơn.

Chúng tôi hoàn toàn có thể đến với nhau, chỉ có một rào cản duy nhất - trái tim anh đã dành trọn vẹn cho người yêu đầu tiên.

Anh có thể chấp nhận tôi, với điều kiện tôi cũng phải học cách chấp nhận bóng dáng người con gái khác trong mối quan hệ của chúng tôi. Cô ấy là người anh thầm yêu, đã hơn 6 năm, anh chưa hề yêu ai ngoài cô ấy mặc dù tình yêu đó chỉ âm ỉ cháy trong trái tim bị bao bọc bởi vẻ ngoài nguội lạnh.

Cô ấy đẹp, rất đẹp. Tôi chỉ trộm nhìn hình cô ấy trên blog rồi vội vàng thoát ra để ngăn không cho nước mắt rơi.

Tôi có một vết đen trong quá khứ, đã từng ăn nằm với không biết bao nhiêu thằng ngay khi còn là nữ sinh. Tôi dễ nhìn, đủ để anh không bị mất mặt với bạn bè. Nhưng chữ "nhục" của một đứa mất nết vẫn còn nằm đó, ngay trong tim tôi. Anh không quan tâm, anh bảo sẽ chấp nhận. Tôi cũng sẽ học cách chấp nhận. Như cách anh đang làm.

Tôi từng là một đứa hư hỏng nhưng giờ thì không, tôi đã là sinh viên, biết chăm học, đi làm thêm, biết "tự trọng" mỗi khi ai đó rủ rê. Tôi không ngại nói về quá khứ, bởi tôi biết nếu tôi không đủ dũng cảm nhìn lại qúa khứ của mình thì làm sao yêu cầu anh chấp nhận điều đó.

Anh đã đến, như một người anh rồi dần dà là một người đặc biệt. Không biết từ khi nào ngoài anh ra tôi không còn lưu sdt của bất kì người đàn ông nào khác có thể tán gẫu.

Tối hôm ấy, sau khi dự sinh nhật lần thứ 20 của tôi về, anh cùng tôi đi dạo bên bờ biển. Sóng đêm làm trái tim giá lạnh ấy cảm thấy mình bị cô đơn. Anh đi sau tôi, rồi bất chợt vòng tay ôm lấy thật chặt từ sau lưng làm tôi giật bắn người. Anh thì thào điều gì đó vào tai, nhưng tôi không nghe thấy. Nhưng tôi biết chắc rằng anh đang rất sợ bóng đêm, sợ cô độc. Lúc này đây trái tim người tôi yêu mềm yếu đến độ có thể bị quật ngã chỉ bởi một nụ hôn. Anh xoay người lại, đối mặt với tôi. Hệt như những cảnh trong bộ phim Hàn nào đấy. Lúc này tôi yếu đuối quá.

Như bị giật điện, tôi hất tung tay anh ra, rồi chạy...chạy...dù biết anh rồi sẽ đuổi kịp. Nhưng ít ra tôi cũng đã né tránh được điều đó. Thứ tôi cần là anh, chứ hoàn toàn không cần nụ hôn ấy, thứ mà tôi biết nó chỉ như để giải tỏa sự kiềm nén tình cảm quá lâu. Một tình cảm không phải cho tôi.

Thứ mà anh có được quá dễ dàng rồi sẽ nhanh chóng bị rẻ rúng và khinh thường. Tôi đã thề rằng sẽ không hôn anh cho đến khi là người anh yêu.

day la noi dung footer

Ba ngày sau, anh đề nghị tôi là bạn gái anh. Tôi gật đầu. Chúng tôi là người yêu của nhau.

Anh đang là sinh viên năm cuối, tôi học năm đầu trong cùng một trường. Anh lành tính ít nói, nhưng năng động, học giỏi lại khá điển trai. Chúng tôi công khai quan hệ, khiến nhiều người ngưỡng mộ có ,ghanh tị có.

Tôi thoáng nghe phong phanh người ta khuyên anh nên dọn về ở cùng tôi để "canh chừng", sợ tôi ngựa quen đường cũ. Họ không hiểu tôi. Nhưng anh thì khác, anh tin điều tôi đang làm, bất kì thằng nào tới tìm tôi cũng đều được anh đón tiếp tử tế và ra về lặng lẽ. Tôi cũng hổ thẹn lắm, nhưng anh luôn trấn an, bênh vực cho sai lầm của tôi.

Anh tỉnh táo đến độ khiến tôi hoài nghi rằng liệu thứ tình cảm anh dành cho tôi đã là tình yêu. Đôi khi tôi muốn trêu anh bằng cách vờ alo cho ai đó thật tình cảm, anh chỉ khẽ tằng hắng rồi lại nhìn chăm chăm vào lap. Đã không biết bao nhiêu lần tôi muốn làm rõ ràng với anh mọi thứ, nhưng lại không đủ dũng cảm nói chuyện nghiêm túc.

Một tháng kể từ ngày nhận lời yêu anh, sóng gió ập đến.

Cô gái ấy bỗng dưng xuất hiện. Tôi ghen.

"Chúng ta chia tay đi. Anh không yêu em thì tại sao lại đùa giỡn tình cảm của em như vậy" Tôi giận dỗi trách móc anh. Nước mắt cứ rớt xuống khóe môi nghe mặn đắng.

"Có lẽ như vậy tốt hơn. Anh đã cố gắng yêu em nhưng anh không thể. Em có vị trí đặc biệt với anh, nhưng chưa đủ để anh quên người đó. Đã lâu lắm rồi anh mới thấy mình vui trở lại. Hằng đêm sau khi đưa em về, anh lại chờ đợi tin nhắn của người ấy..."

Tôi ngắt ngang lời anh: "Nghĩa là đêm nào anh cũng nhắn tin với cô ấy, cũng mong đợi tin nhắn của cô ấy. Trong khi em nhắn tin qua, chờ sự hồi âm của anh lại là điều khó khăn vô cùng" Tôi nói mà tim cứ thắt lại, từng tiếng nấc nghe rõ mồn một.

Anh im lặng. Ừ thì tôi đã nói sẽ chấp nhận bóng dáng người đó. Nhưng tôi không làm được, tôi sẽ phải trả anh lại thôi. Tôi buông tay.

Giữa màn đêm tôi chỉ có thể hét lên:

"Anh biến đi, đồ tồi"

Lúc anh quay đi tôi còn kịp bồi thêm một câu:

"Anh tưởng tôi hiền à? Khi yêu anh, trong một tháng qua, tôi đã lên giường với thằng bạn thân của anh đó."

"Em nói gì?" Anh quay lại gắt lên

"Tôi nói tôi đã ngủ với thằng bạn anh, tôi không ngoan như anh tưởng đâu. Anh bỏ tôi là tốt đấy nên tôi xin anh đừng bao giờ tìm đến tôi nữa" Chút sức lực cuối cùng, tôi nói xong ngã khụy xuống đất.

Tôi cũng chẳng còn tỉnh táo để xem anh như thế nào, tôi chỉ mơ màng nghe tiếng cười khẩy của anh. Nụ cười khinh bỉ.

Tôi đã từng cố gắng lấy lại niềm tin nơi anh, nhưng bây giờ chính anh lại khiến tôi đạp đổ thành quả của mình. Tôi nói dối để được gì nhỉ. Ừ! Chả biết, chỉ biết rằng bản năng dạy ta làm vậy.

Ngày hôm sau tôi nghỉ học, để lên dây cót cho việc quên anh. Tôi nhận lời hẹn hò với thằng bạn anh kèm theo một điều kiện - hắn phải hứa nếu anh có hỏi thì phải thừa nhận rằng có ngủ với tôi. Tôi ít gặp anh dần, rồi chỉ hai tuần sau tôi chia tay người đó. Tôi ngừng yêu. Như vậy đã quá đủ, nên học thôi.

Nhưng quên anh là điều không dễ dàng, hằng đêm biết bao tin nhắn được soạn ra rồi được lưu vào nháp, bao nhiêu lần tôi cố tình "ngẫu nhiên" xuất hiện trước mặt anh. Nhưng chẳng được gì ngoài cô đơn. Cũng đôi lần anh mời tôi đi uống cà phê, xem phim, nhưng tôi từ chối.

Đã đến lúc tôi học cách quên một người không nên nhớ.

day la noi dung footer

Đâu phải dể dàng để quên ai đó, bởi con tim và lí trí có khi nào lại đi chung một đường. Miệng tôi cười nhưng tim thì rỉ máu. Tôi cắt đứt liên lạc với anh, đôi khi thấp thoáng thấy ai giống anh, tôi lại tìm chổ nấp đi, tôi sợ cái chạm mặt với con người đó. Tôi cũng không hề nghe bất cứ tin nào về anh và người con gái kia.

Cho đến một ngày, tôi tìm được facebook của cô ấy, "tình trạng quan hệ: đang hẹn hò".

Tôi sụp đổ, dù không nói ra nhưng sâu thẳm đáy lòng mình tôi vẫn mong anh bị cô ấy cự tuyệt, như cách cô ấy đã từng làm. Có lẽ thời gian đã chứng minh tình yêu của anh với cô là chân thành, tôi biết rõ điều đó. Một tình yêu chân thành. Tôi không đủ cao thượng để chúc anh hạnh phúc, nhưng tôi đủ tự trọng và kiêu hãnh để rời bỏ anh.

Đã hơn 2 tháng tôi chưa gặp lại anh, chắc giờ nay anh đã quên tôi rồi. Còn tôi, sao cứ nghĩ hoài những điều không đáng.

Đêm hôm đó, trời lạnh, tôi trùm kín chăn, co ro và nghĩ về anh. Cũng chả có gì để nghĩ ngợi ngoài anh ra. Khóc. Giọt nước mắt ấm nóng chảy trên gò má làm tim sao lạnh đến lạ.

Tôi bật điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc. Đã biết bao lần bấm rồi xóa, bao nhiêu tin nhắn chưa một lần được gửi đi. Tình yêu lạ thật, biết người ta không chờ nhưng vẫn nhớ, biết họ không đợi nhưng vẫn mong, biết sẽ tuyệt vọng nhưng chưa lúc nào thôi hi vọng.

Đêm dài và lạnh.

00h34p.

Tít...tít...tít...alo em à!

Alo...em à, sao im lặng vậy

Tôi dập máy. Chỉ cần nghe giọng nói ấy thôi cũng đủ làm tôi ấm lòng.

Nhạc chuông điện thoại reo. Là anh. Tôi từ chối. Đến lần thứ ba thì bắt máy.

"Em xin lỗi! Em bấm nhầm, em cúp máy đây". Tôi trả lời

"Khoan đã, có chuyện gì vậy?"

Tôi khóc như mưa.

"Em nhớ anh lắm. Thật sự em rất nhớ anh" Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Nhưng điều gì đó đã cản tôi lại. Là giọng của một cô gái, đang ở rất gần anh. Một giọng nói nhỏ, như đang còn ngái ngủ. "Là ai?"

Tôi thoạt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng cúp máy. May thật! Suýt nữa tôi đã là trò cười cho cặp tình nhân kia. May thật. Anh đang ấm áp bên một người khác. Tôi chỉ đơn thuần là kẻ vay mượn tình yêu. Đã đến lúc nên trả lại.

Nước mắt lại chảy ra. Tôi khoát vội cái áo. Bước ra đường, đêm đông yên tĩnh, lạnh và tối, ẩm ướt, nó là mờ nhòe đi tất cả chỉ có nỗi buồn là rõ nét. Một cảm giác bất an từ sau lưng.

"Cô em, đi đâu giữa đêm khuya thế này?" Một giọng lạ vang lên từ sau lưng.

Tôi giật bắn người, quay lại, một gã có thân hình gầy nhom, đôi mắt trũng sâu đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Bằng phản xạ tự nhiên, tôi chạy nhanh vào phòng trọ, không hiểu sao đêm ấy cô chủ không có nhà, cổng không khóa, lại chỉ có mình tôi ở đó.

Tôi chạy mà run, tim cứ đập thình thịch. Vừa vào đến, tôi chốt ngay cửa, cảm giác gã đàn ông đó đang đứng trước cửa khiến tôi sợ hãi. Thêm lần nữa, tôi điện thoại cho anh, tôi vừa run, vừa khóc:

"Anh ơi, nhà em có người lạ...anh ơi...em sợ quá..."

Tôi dập máy, rồi tắt nguồn, không nên làm phiền "người dưng". Ôm khư khư con dao gọt trái cây. Từng phút trôi qua chậm chạp, tôi nghe rõ tiếng tim đập, tiếng đồng hồ tích tắc từng giây.

01h27p.

"Em ơi, mở cửa ra..." Tiếng đập cửa dồn dập.

Là giọng anh. Nhanh hơn tôi tưởng. Tôi biết thế nào anh cũng tới. Dù không muốn làm phiền, nhưng tôi biết. Anh sẽ tới. Và..anh đã tới.

Tôi không mở, chỉ bật điện thoại lên, nhắn tin cho anh, bảo rằng tôi ổn, tôi xin lỗi, anh về đi, kẻo chị ấy đợi.

"Mở cửa đi mà, anh xin em đó."

Tôi ghét mùa đông, nó khiến người ta yếu lòng đến lạ. 

Tiếng then cài cửa bị bật ra, tôi đứng tần ngần ra đó. Anh trong bộ dạng hớt hải, mồ hôi toát ra ướt đẫm. Chiếc dream còn quên gạt chân chống.

"Em có sao không?" Anh hỏi gấp.

"Em không sao, anh về đi, em xin lỗi, lúc nãy nhà em có người lạ nhưng giờ họ đi rồi. Xin lỗi đã phiền anh" Mặt tôi lạnh tanh, toan đóng cửa lại, nhưng sức mạnh của bàn tay anh không cho tôi làm điều đó.

"Anh thả ra đi, về khuya coi chừng chị ấy ghen thì khổ, có được người yêu thì lo mà giữ". Thái độ bực mình, tôi gắt lên.

"Anh phải biết chắc chắn rằng em không sao" - Anh nói

"Anh nhìn kĩ đi, em đây nè, là em đây, vẫn đầy đủ tất cả bộ phận của cơ thể, không có một vết sẹo. Anh hài lòng chưa. Về đi!" Tôi hét lên

Với chiều cao 1m78, anh áp nhẹ đầu tôi vào ngực mình. Tiếng tim tôi đập rộn ràng. Ước chi bây giờ tôi có chút dũng khí gạt phăng đôi tay ấy ra. Nhưng tôi không làm được.

"Anh làm gì vậy...thả tôi ra!"

"Yên nào! Anh lo quá, vừa nghe điện thoại của em anh lo lắm. May thật"

"Anh đi như vậy chị ấy không hỏi sao? Anh ôm một người con gái khác không thấy có lỗi sao. Buông ra đi, đồ tồi" Tôi hất tay anh ta, đứng thẳng người và ngước lên nhìn vào mắt anh.

"Đó là em gái anh, nó mới lớp 8 thôi!" Anh trả lời, rồi khép cửa lại, nổ máy và đi.

Tôi hơi vui, lâng lâng trong người, tôi biết anh không chấp nhận thói sống thử, tôi biết mà.

02h30p.

"Em nhớ anh lắm" Tôi nhắn tin qua.

03h13p. Điện thoại vẫn im lìm

03h46. Yên tĩnh.

7h10, mở mắt dậy, nhìn vào màn hình, vẫn chẳng có gì cả.

Tôi đã nhầm tưởng chăng. Ai gặp trường hợp như anh cũng sẽ làm vậy thôi.

Và rồi, tôi cũng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

day la noi dung footer

Từ sau sự cố ấy, tôi học cách kiềm nén tốt hơn, đêm có dài và lạnh, ngày có buồn và cô đơn, tôi cũng không cho phép mình nghĩ đến anh. Chỉ cần tưởng tượng cảnh anh đang đầm ấm bên người khác thì tức khắc sẽ biết mình nên làm gì.

Ơn trời, tôi có công việc làm thêm, có vài chàng trai theo đuổi, ít ra tối lại cũng bận rộn với tin nhắn, bài vở...Thi thoảng lại có vài chầu cà phê, gặp gỡ vài người bạn cũ, giao lưu với club tiếng anh. Cuộc sống vốn rất thú vị, chỉ có điều ta thường chọn cho mình sự bận rộn trong tâm hồn, để tay chân hưởng thụ nhàn nhã.

Hai tuần sau đó, tôi gặp lại anh trong buổi văn nghệ của trường, tôi mỉm cười, rồi nhanh chóng khoát tay người khác lẫn vào đám đông.

Chắc anh nhìn theo. À, mà tôi khoát tay ai thế nhỉ?

Lúc ngước lên mới thấy một gương mặt lạ hoắc, tôi lí nhí xin lỗi, rồi viện cớ nhầm lẫn. Ít ra thì anh cũng đã biết tôi không cô đơn.

Đêm hôm đó anh nhắn tin cho tôi:

"Cậu bạn em khoát tay là bạn đi cùng với anh mà"

Tôi té ngửa, mới nhắn tin biện minh:

"Em nhầm, em cũng đã xin lỗi bạn ấy rồi. Người đi cùng em đã ra ngoài mua nước uống"

Anh hồi đáp:

"Em đi một mình, sao lại nói dối anh. Có gì đâu chứ, em vốn dĩ sẽ có thể tìm được một người tốt."

"Nhưng người đó sẽ không thể là anh, người em cần lại bảo không cần em. Trớ trêu thật anh nhỉ?. Thôi anh ngủ đi, ngủ ngon. Em ngủ đây"

Lúc nào tôi cũng là người nhắn tin cuối cùng, không có sự đáp trả. Rốt cuộc giữa chúng tôi là như thế nào? Anh đã có người yêu chưa? Tôi liệu còn cơ hội quay về bên người đã ruồng bỏ mình? Liệu tôi còn đủ khờ dại để quay về làm cái bóng bên đời anh? Liệu tôi còn đủ sức chịu đựng để nghe tên ai đó trong cơn say của anh? Liệu rằng khi anh nói muốn tôi ở bên tôi đủ tỉnh táo để từ chối?

"Hãy quay về bên anh!"

Tin nhắn đến làm tôi giật mình, phá tan suy nghĩ.

Tôi đọc, rồi im lặng. Không đáp trả.

Một tin nhắn dài nữa được gửi đến:

"Anh muốn em quay lại bên anh, vì biết em không thể quên được anh. Anh cũng không còn hứng thú với chuyện yêu đơn phương nữa. Anh mong em sẽ là người cùng anh đi suốt đoạn đường còn lại."

"Em vẫn là người thay thế?" Tôi trả lời tin nhắn.

Im lặng. Tôi lại là người nhắn tin cuối cùng.

Hôm sau, tôi phải dậy sớm, đi dạy kèm cho thằng nhóc lớp 7. Chủ nhật bận rộn. Đi làm về, tôi điện thoại cho anh, rủ anh đi dạo.

30p sau, anh xuất hiện. Vẫn dáng người ấy, giản dị nhưng rất đẹp. Chúng tôi đi biển, đi ăn, đi dạo. Trên đoạn đường khung cảnh khá đẹp và yên tĩnh, tôi đề nghị anh dừng xe để chụp vài pô ảnh. Chúng tôi ngồi trên một bục đá ven đường, tay tôi bấm chụp lia lịa. Anh nhìn theo hướng của tôi, chậm rãi nói:

"Anh không hứa rằng sẽ quên người đó, nhưng anh hứa sẽ yêu em."

"Tại sao anh không chọn người khác"

"Vậy tại sao không thể là em?"

Tôi tặc lưỡi và lắc đầu:

"Em không biết."

Tôi rướn người lên, định hôn vào má anh. Nhưng...

Anh quay lại, ghì chặt tôi vào lòng. Nhẹ nhàng "khóa môi" tôi và thít chặt vòng tay của mình. Tôi chẳng thể và cũng chẳng muốn nhúc nhích. Tôi hơi run, tim đập, mắt mở to.

"Sao em mở mắt?"

"Sao em phải nhắm mắt?"

"Vì con gái khi nào hôn cũng vậy."

"Anh đã hôn bào nhiêu cô gái rồi?"

"Mẹ anh, em gái anh, bà ngoại anh...và em là người lạ đầu tiên."

"Em biết!" Tôi cúi mặt buồn bã.

Tôi biết anh định dành tặng "đầu tiên" của mình cho người anh yêu. Tôi chỉ là người thay thế. Nhưng dù sao bây giờ tôi cũng hạnh phúc. Vậy là đủ.

"Anh chắc chắn sẽ không bỏ rơi em vì cô ấy nữa đúng không?"

"Có lẽ vậy...trong thời gian không liên lạc với em, anh nhận ra rằng, cô ấy không dành cho anh, chỉ có em mới hiểu anh. Em lo lắng, quan tâm, suy nghĩ cho anh."

"Còn anh thì làm điều tương tự như vậy cho một người khác."

"Không! Anh...hình như anh có tình cảm với em rất nhiều. Lúc trước anh từng có suy nghĩ sẽ chọn bừa một ai đó để yêu."

"Đó là em!" Tôi hỏi

"Ừ, nhưng giờ thì không".

Chúng tôi bắt đầu có sự tin tưởng, cảm thông. Tôi và anh đều học cách chấp nhận sự tồn tại của quá khứ. Chúng tôi có hứa hẹn, có ước mơ, có niềm tin. Cho đến một ngày niềm tin đổ vỡ.

Lần thứ 2 tôi ghen.

Anh lưu hình cô ấy trong một file bí mật. Anh vẫn liên lạc và giúp đỡ khi cô ấy cần.

Tôi tìm cách gặp người đó. Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu.

Cô ấy bảo đã bắt đầu yêu anh.

Tôi im lặng.

Cô ấy nói anh rất yêu cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không tranh giành. Một là tôi từ bỏ, hai là anh ấy bỏ tôi.

Tôi im lặng.

Cô ấy thuyết phục tôi rằng tôi là người tốt, đừng nên chấp nhận làm cái bóng bên đời anh.

Tôi tiếp tục im lặng.

Câu cuối cùng cô ấy nói: "Cậu ấy không có tiền như những gã đàn ông khác, không có tình như L mong đợi."

Tôi im lặng, cô ấy nhận một bạt tai. Tôi thấy mình bị xúc phạm.

Anh đứng ở đó, bước vào, nhìn tôi. Thoáng bối rối, tôi lặng người. Chạy nhanh ra khỏi nơi ấy. Anh không đuổi theo.

Tối hôm đó, anh đến tìm tôi. Và dĩ nhiên, tôi nói chia tay. Anh không nói gì. Chỉ còn tôi đau khổ.

"Em ghét anh" Tôi tức tưởi.

Anh ôm tôi thật chặt.

"Nếu ghét anh, hãy hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời"

"Tại sao?"

"Anh sẽ rất vui nếu 50 năm nữa khi gặp lại em, em vẫn nói EM GHÉT ANH. Vì như vậy anh sẽ không bị lãng quên."

"Anh sẽ đến với cô ấy chứ?"

"Không!"

"Tại sao?"

"Vì cô ấy không làm ốp-la ngon như em, không quấy rầy anh như em."

"Em đã tát cô ấy."

"Anh sẽ trả lại em cái tát đó nếu em muốn."

"Không, em không muốn vậy."

"Thế bây giờ em muốn gì?" Anh hóm hỉnh.

"Em muốn anh ở lại đây với em, chơi game với em, canh giấc ngủ cho em. Em muốn...muốn anh. Được không?"

Anh mỉm cười.

Cứ thế chúng tôi ngồi suốt đêm để tâm sự. Anh kể cho tôi nghe về lần đầu gặp cô ấy, yêu cô ấy. Rồi kể về tôi, về kỉ niệm giữa chúng tôi. Anh nói rất nhiều, lần đầu tiên tôi thấy anh "lắm điều" như vậy. Tôi ngủ lúc nào không hay. Nhưng trong giấc mơ tôi vẫn nghe man mán câu nói: "Từ giờ anh sẽ học cách yêu em trọn vẹn!".

Yêu tôi trọn vẹn.

Lần thứ 3 tôi ghen.

Anh ôm cô ấy ngay trước mắt tôi. Ngay tại phòng của anh.

Tôi cố gắng tạo tiếng động thật mạnh, rồi chạy. Tôi biết anh sẽ chạy theo để giải thích. Nhưng...chạy hoài...chạy mãi...vẫn chẳng có tiếng gọi theo, không có tiếng bước chân ở sau.

Tôi ngạc nhiên. Có tiếng chuông điện thoại reo.

...

Hai ngày sau. Tại bệnh viện đa khoa thành phố.

Anh nằm đó, gầy gò và yếu ớt. Anh không ôm cô ấy, chỉ là gục ngã trên đôi vai cô ấy thôi. Gục ngã. Khi không thể chống chịu được với cơn đau, anh chọn cách dựa vào bờ vai một người khác. Không phải tôi.

"Em ghét anh không?"

"Ghét!" Tôi đáp

"Hãy hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời này, dù có ai làm gì em cũng không được ghét người ta hơn anh được không?"

"Anh nói gì vậy. Thôi anh nghỉ ngơi đi"

"Anh không muốn bị lãng quên, hãy chọn cách ghét anh khi ngừng yêu thương, được không?"

...

Một tháng sau...

Tôi ngồi trong quán cà phê đợi một người. Cô ấy đến. Cô ấy nói anh ấy đã yêu tôi ngay từ lần đầu tiên ngỏ lời, khi phát hiện ra mình bị ung thư, anh tìm cách để tôi ngừng yêu anh.

Tôi im lặng.

Cô ấy tiếp tục kể rằng anh ấy đã khóc và đau khổ rất nhiều khi thấy tôi tiều tụy và xanh xao. Anh đã quay về lại bên tôi trong những phút giây cuối đời.

Tôi im lặng.

Anh ấy chọn gục ngã trên vai cô là bởi anh ấy muốn sẽ luôn mạnh mẽ trước mặt tôi, luôn muốn cho tôi một niềm tin và điểm tựa.

Tôi khóc.

"Em sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời này. Anh là kẻ đáng ghét. Đã đến mang trái tim em đi. Rồi bất chợt anh lại lặng thinh như thể chưa từng đến với cõi đời này. Em ghét anh, bởi anh đã làm em không thể yêu thương ai khác, biến em thành người chai sạn. Em sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời này. Tại sao anh lại không sống 50 hay 60 năm nữa để em còn được nói câu ghét anh. Em yêu anh"